Ve Kêu Hè Rộn, Phượng Rơi Lòng Buồn
“Nỗi Buồn Hoa Phượng”, cái tên tựa như một tiếng thở dài rơi nhẹ giữa mùa hạ, nơi những cánh hoa đỏ thắm không chỉ tô điểm cho trời xanh mà còn nhuộm buồn lên ký ức của những tháng năm học trò.
Nhạc phẩm của Thanh Sơn, qua từng nốt nhạc, từng ca từ, như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng mực của lòng hoài niệm, phác họa nỗi lòng của những ai từng bước qua ngưỡng cửa chia ly.
Mở đầu bài hát, giai điệu chậm rãi như bước chân ngập ngừng của người học trò cuối cấp, khi cái nắm tay bạn bè còn ấm mà lòng đã se sắt bởi dự cảm xa cách. “Mỗi năm đến hè, lòng man mác buồn…” – câu hát ấy không chỉ là lời kể, mà là tiếng lòng của biết bao thế hệ, nơi mùa phượng vĩ không chỉ là mùa hoa nở, mà còn là mùa của những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Hoa phượng, loài hoa đỏ rực như ngọn lửa tuổi trẻ, lại mang trong mình cái dịu dàng của nỗi buồn, cái mong manh của thời gian trôi qua không thể níu giữ.
Thanh Sơn đã khéo léo dệt nên một tấm thảm cảm xúc, nơi nỗi buồn không phải là sự bi lụy, mà là một thứ tình cảm trong trẻo, tinh khôi. “Phượng hồng thắm ai đứng mong ai…” – hình ảnh ấy gợi lên một khoảng trống, một sự chờ đợi không lời, như bóng dáng ai đó đứng dưới gốc cây, ánh mắt lạc vào xa xăm, tìm kiếm một điều gì đã mãi mãi rời xa. Có lẽ, đó không chỉ là chờ đợi một người, mà là chờ đợi chính mình của những ngày cũ, những ngày mà tiếng cười giòn tan còn vang vọng dưới tán cây, mà giấc mơ còn nguyên vẹn như trang vở trắng.
Càng nghe, ta càng thấy “Nỗi Buồn Hoa Phượng” không chỉ là khúc nhạc của riêng ai, mà là tiếng vọng của thời gian. Nó gợi nhớ về những chiếc áo trắng tinh tươm, những dòng lưu bút vội vàng viết trong nước mắt, và cả những lời hẹn thề mà tuổi trẻ ngây ngô tin rằng sẽ mãi bền lâu. Nhưng rồi, như hoa phượng rơi, mọi thứ cũng tan vào gió, chỉ để lại trong lòng một nỗi buồn đẹp đẽ, day dứt mà dịu dàng. Nỗi buồn ấy không làm ta yếu đuối, mà ngược lại, nó như một viên ngọc quý, lấp lánh trong ký ức, nhắc ta rằng đã từng yêu thương, đã từng sống hết mình cho những ngày tháng ấy.
Giọng hát của các nghệ sĩ qua bao thế hệ – từ Hương Lan, Chế Linh đến những cái tên trẻ hơn – đều mang đến một hơi thở riêng cho bài hát. Nhưng tựu trung, họ đều giữ được cái hồn của “Nỗi Buồn Hoa Phượng”: một nỗi buồn không lời giải, không cần giải, bởi nó chính là món quà của tuổi trẻ, là dấu ấn của những ngày không bao giờ trở lại. Nghe bài hát, ta như thấy mình ngồi lại dưới gốc phượng già, nghe tiếng ve kêu ran, nhìn cánh hoa ép vở rơi nhẹ xuống bàn tay, và chợt nhận ra rằng, nỗi buồn ấy hóa ra lại là một phần của hạnh phúc.
“Nỗi Buồn Hoa Phượng” không chỉ là một nhạc phẩm, mà là một bài thơ dài, được viết bằng âm nhạc và cảm xúc. Nó không làm ta khóc, mà khiến ta lặng đi, để rồi trong cái lặng ấy, ta tìm thấy mình, tìm thấy những ngày đã qua, và mỉm cười với tất cả những gì từng là. Mùa phượng vẫn đến mỗi năm, hoa vẫn đỏ, ve vẫn kêu, nhưng mỗi người trong chúng ta, có lẽ, đều mang một “nỗi buồn hoa phượng” của riêng mình – một nỗi buồn đẹp như thơ, sâu như đời.
Nhận xét
Đăng nhận xét
Hãy để lại bình luận về bài viết này nhé bạn!